Khi bên của nó mình luôn có một người bạn. Đủ tin tưởng
để chia sẻ, đủ sáng suốt để dẫn đường, đủ vững chắc để dựa dẫm, và đủ
chân thành để có thể cùng nhau đi suốt quãng đường tương lai.- Mày bỏ cái thói bất cần đời ấy đi.
- Kệ tao.
- Kệ! –
Đức
gắt lên – Cái gì cũng có giới hạn của nó chứ. Ai mà đi lo cho
mày mãi được.
- Tao cũng chẳng cần mày lo cho tao.
- Vậy thì cứ ngồi đấy ôm cái lòng tự trọng của mày mà chết
chìm đi.
Đức bỏ
ra về trong sự tức giận vô cùng. Bình thường thỉnh thoảng hai đứa cũng
có to tiếng với nhau, nhưng lần này khác. Chưa bao giờ
Thủy thấy
Đức giận như vậy. Tất cả cũng chỉ vì cái tính cố chấp của
Thủy. Biết thế, nhưng không sửa
được.
***
Hai đứa là bạn thân. Rất thân. Mặc dù chỉ
mới học với nhau hai năm, nhưng dường như hai đứa sinh ra để làm "cạ
cứng" của nhau thì phải. Với bản tính trái ngược hoàn toàn, chẳng ai
nghĩ
Thủy và
Đức có thể chơi thân với nhau như vậy.
Thủy mạnh mẽ, cá tính, luôn thể
hiện cái bản tính bất cần đời.
Đức hiền
lành, ít gây sự và thường xuyên bị
Thủy
bắt nạt. Những ngày đầu thấy
Đức
chở
Thủy đi học mỗi
sáng, ai cũng nghĩ hai đứa là người yêu của nhau. Nhưng dần dần hội
trong lớp cũng phải não nề kết luận một câu :
“Thủy đi với Đức thì người ta tưởng Thủy là bạn trai Đức, còn Đức đi với Thủy thì
người ta lại tưởng Đức là bạn
gái Thủy”. Vậy đấy
[img]
[/img]
Thủy không
được may mắn như những người bạn cũng lớp khác. Bố qua đời sớm trong
một tai nạn giao thông, mẹ làm kế toán của một doanh nghiệp nhỏ. Hai mẹ
con sống cùng nhau trong một căn hộ tập thể chỉ vẻn vẹn 30 mét vuông.
Thiếu bố, mẹ thương
Thủy gấp
đôi. Chưa bao giờ
Thủy thấy mình
thiếu tình cảm. Nó luôn chăm chỉ, cố gắng học thật giỏi cho mẹ vui
lòng.
Thủy luôn tự trách thầm
sao mình không là con trai. Nếu là con trai, có thể gia đình bên nội sẽ
không thờ ơ với mẹ con nó như vậy. Bố là con trai trưởng và duy nhất của
ông bà nội – một gia đình
Hà Nội cổ và còn giữ những quan niệm phong kiến lỗi thời. Nhiều khi cảm giác
uất ức cứ dồn nén trong người nó. Con gái thì sao chứ. Có việc gì con
trai làm được mà con gái không làm được. Nó tự nhủ mình nhất định phải
làm nên chuyện, nhất định phải là chỗ dựa vững chắc cho mẹ.
Đức nói đúng. Cá tính, bất cần đời.
Thủy luôn như vậy. Không thích chịu
ơn, không ưa mang nợ, không bao giờ luồn cúi, xin xỏ ai bất cứ điều gì.
Cái bản tính mạnh mẽ ăn sâu vào con người nó lúc nào không hay. Giá như
Thủy dịu dàng một tí, con gái một tí
thì cũng không đến nỗi. Đúng cái hôm
Đức bận đi ăn cưới bà chị họ, không đến chở
Thủy đi kiểm tra chọn đội tuyển được, thì xe
Thủy lại hỏng giữa đường. Sờ túi thì
quên điện thoại. Muộn gần một tiếng, đúng hôm thầy giáo nổi tiếng “hắc”
nhất dạy. Cũng định lên trình bày lý do và xin kiểm tra sau, nhưng vừa
đứng dậy,
Thủy nghe mấy tiếng xì
xầm từ ba cô bạn bàn sau:
- Chắc
cái xe đạp biết thầy Công hay ra
đề khó nên hỏng giữa đường ấy nhỉ?Xong. Ý nghĩ lên
xin thầy kiểm tra lại bay vèo vào sọt rác.
Thủy ngồi phịch xuống, đưa vở ra đọc lấy đọc để phần Tích
phân mà không có chữ nào vào đầu. Tức giận. Ấm ức. Từ trường về nhà, đi
sóng đôi với
Đức mà
Thủy không nói một câu gì. Mặc cho
Đức luôn miệng bảo nên đến thử gặp
thầy xem sao.
Đức không nản,
theo
Thủy lên tận tầng 5 của khu
tập thể, vào tận nhà để khuyên, năn nỉ, xuống nước, rồi to tiếng. Mặc,
Thủy vẫn không nói gì. Hình như hơi
quá sự chịu đựng của
Đức, nó mới
phải nổi cáu lên như vậy. Ra về với cánh cửa đóng rầm,
Thủy biết,
Đức giận nó lắm.
Thủy không
trách
Đức. Nó biết
Đức lo cho nó nhiều. Gia đình
Đức giàu và có bề thế, nhưng
Đức không ngại chơi với con nhà nghèo
như
Thủy.
Đức với bản tính nhường nhịn
Thủy từ ngày hai đứa chơi với nhau,
luôn cảm thông với hoàn cảnh của nó, luôn đối với
Thủy như là người anh trai lớn. Nhưng
cũng chính vì thế,
Thủy bỗng
dưng bị một số bạn trong lớp ghét. Mà cũng chẳng bỗng dưng đâu. Ai bảo
Đức hoàn hảo cho lắm vào. Đẹp trai,
học giỏi, con nhà giàu mà lại ngoan ngoãn nữa. Haizzz... Ngán ngẩm với
ánh mắt không mấy thiện cảm của các nàng hotgirl khi nhìn mình,
Thủy lờ đi, bởi hai đứa lại càng ngày
càng thân nhau.
Thủy nghĩ
Đức hiểu tính nó, sẽ lại tự làm lành
trước thôi mà.
Ấy thế mà một ngày, hai ngày, rồi ba ngày
qua đi.
Đức vẫn giận
Thủy. Không đón đi học như thường
ngày, tới lớp thì mặt lạnh te bước qua, quên luôn tiền lệ nhắn tin, hỏi
han như mọi ngày. Tự nhiên
Thủy lại
thấy hụt hẫng. Nó cứ nghĩ như những lần giận nhau trước đó,
Đức sẽ phải xuống nước, xin lỗi
Thủy (mặc dù không có lỗi) bằng cách
đèo nó một vòng quanh bờ Hồ, rồi dạo phố cổ ăn kem
Tràng Tiền. Rồi lại cùng nhau học
nhóm, làm toán, chép văn và kết thúc bao giờ cũng là đĩa bánh rán to ụ
còn nóng hổi của mẹ
Thủy. Chẳng
phải cao lương mĩ vị gì, nhưng sao cả hai đứa ăn ngon thế. Những ngày
tháng đó cũng mới đây thôi mà,
Đức quên
rồi sao?
“Thằng bạn thân đáng ghét!” Thủy nghĩ bụng. Để rồi xem.
Tưởng chỉ mỗi mày biết giận thôi à?
Không ai chịu ai,
chiến tranh lạnh của hai đứa bạn thân nhất trong số những cặp bạn thân
trong lớp nổ ra, và kéo dài trong sự vui mừng của mấy nàng “hotgirl”. Họ
tranh thủ tiếp cận với
Đức mọi
lúc mọi nơi. Hẳn rồi, giờ thì
Đức nhiều
thời gian rảnh lắm.
Thủy nhớ
lại trước đây, khi hai đứa chưa giận nhau, hễ ra chơi là
Đức lại chạy ù tới chỗ
Thủy, dúi vào tay nó nắm xôi còn nóng
hổi hay chai nước vừa mua ở căng tin vì
Đức
quá hiểu
Thủy chẳng bao
giờ chịu ăn sáng trước khi đến trường. Nhưng giờ thì không thế nữa...
- Ăn sáng đi mày –
Hồng đặt
gói xôi lên cuốn sách Ngữ Văn của
Thủy.
Thủy ngước lên,
Hồng cũng đang nhồm nhoàm gặm một gói
khác, cố nuốt nhanh trước khi vào tiết mới.
- Cảm ơn mày. Mà
sáng nào cũng mua cho tao thế. Lần sau không phải mua đâu, tao cũng
không hay ăn sáng mà -
Thủy vừa
mở gói xôi, vừa nói.
- Tiện thể mua cho mày luôn, biết kiểu gì
mày cũng chưa ăn. Hehe. Yên tâm, tao ghi vào sổ nợ hết rồi.
Thủy cười xòa. Ừ, quá biết tính cái
Hồng mà, con bé này gì chứ chuyện
tiền bạc lúc nào cũng phải rõ ràng. Hai đứa ngồi cùng bàn nên cũng khá
thân. Cũng may thời gian này còn có
Hồng
thỉnh thoảng quay qua nói chuyện, chứ không thì
Thủy thành trẻ tự kỉ mất, chẳng mong
chờ được gì ở
Đức nữa rồi. Đội
tuyển toán
Thủy vẫn đi học thêm,
nhưng chẳng có hi vọng được vào chính thức vì bài kiểm tra đã làm đâu.
Nó đang cố gắng hết sức để thể hiện bản thân cho thầy cô thấy. Bài tập
về nhà khó đến đâu cũng cố gặm, lên lớp thì chăm chú nghe giảng, xung
phong lên bảng ầm ầm, mong sao các thầy cô thương tình cho kiểm tra lại.
Con bé mong chờ lần thi này suốt cả năm nay. Phải được thi, phải đỗ mới
dám nghĩ tới chuyện lớn hơn.
Hoàng cũng đi học trong đội tuyển, vậy mà chẳng thèm hỏi han
Thủy lấy một câu, chỉ chăm chăm bắt
lỗi lúc nó lên bảng. Nghĩ mà ức. Đồ con trai vô tâm!
[center]***
Thủy chợt tỉnh giấc
khi có tia nắng chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào mặt nó. Nhìn đồng
hồ mới tá hỏa lên là quá giờ đi học. Làm vệ sinh cá nhân tốc hành, vớ
vội cái cặp sách và chạy ù ra cửa. Xuống đến tầng một thì nhớ ra hôm nay
là thứ hai, phải mặc áo dài, lại trèo ngược lên tận tầng năm. Tới lớp
mệt bơ phờ, chưa kịp thở thì bọn trong lớp tuyên bố một tin động trời:
11A4 đã có “đôi lứa xứng đôi”. Dĩ nhiên, không ai khác chính là
Minh Đức và
Hà Khanh – cô nàng hotgirl của lớp. Vẫn chưa chịu tin vào
tai mình, quên hết cả mệt nhọc,
Thủy bước
đến chỗ
Tài - kẻ vừa phao tin
đồn mà theo
Thủy là vớ vẩn. Chứ
còn gì nữa,
Đức mà thích
Hà Khanh chắc trời chỉ có nước sập
xuống. Vâng thì xinh, vâng thì nhà giàu và sành điệu, vâng thì tiểu thư
danh gia vọng tộc. Nhưng mà học vào top dưới của lớp, suốt ngày chỉ lo
làm điệu.
Đức từng nói nó không
ưa kiểu con gái như thế cơ mà. Hay là trong thời gian chiến tranh lạnh
với
Thủy và gần gũi với
Khanh, nó bị...nhiễm phóng xạ rồi.
- Này, ông dựa vào đâu mà nói hai đứa là một đôi thế?
- Tôi chắc chắn đấy.
- Chắc thế nào? Bao nhiêu %?
- 100%.
Tôi vừa thấy thằng Đức chở
Hà Khanh đi học mà.
- Thế mà đã kết luận à?
- Xưa
nay nó chỉ chở mỗi bà, sau khi hai ông bà giận nhau, tôi thấy nó suốt
ngày ở cạnh
Hà Khanh. Mà nghe
nói bố mẹ hai đứa đó là chỗ thân thiết. Biết đâu có đính ước rồi cũng
nên.
Đính ước? Tên này nói vớ vẩn gì thế không
biết. Ai chứ
Hà Khanh,
Thủy sẽ phản đối đầu tiên. Không hợp.
Hai đứa không hề hợp nhau một chút nào. Chỉ nghĩ đến thôi mà đầu
Thủy đã muốn nổ tung ra. Ừ thì
Đức lạnh nhạt với nó thật đấy, nhưng
Thủy vẫn không thể để thằng bạn thân
nhất của mình “sa ngã” thế được. Sao không ai khác mà
Hà Khanh chứ. Học cùng lớp, chẳng nhẽ
Đức không biết
Khanh đã trải qua nhiều “cuộc tình”
chớp choáng với các anh hotboy khóa trên sao?
“Biết thế này thì trước kia mình đã giới thiệu cho Đức mấy đứa bạn cấp hai của mình. Xinh
xắn, lại ngoan và học giỏi nữa”. Thủy nghĩ bụng và thở dài đánh thượt.
- Mày
thở dài cái gì? Xót thằng bạn hả? Sao không yêu nó đi cho nó đỡ cô đơn –
Hồng trêu
Thủy.
- Đừng hâm nữa.
Thủy và
Đức thì không
được rồi. Quá thân để có thể thích nhau. Hai đứa tránh được cái ngưỡng
“cảm nắng” một cách ngon lành để biến nhau thành người bạn thân nhất.
Hiểu nhau quá rõ, tốt xấu thuộc làu làu, thuộc đến nỗi...chẳng thể mà
thích nhau được nữa.
Thủy còn
nhớ có lần hai đứa ngồi học nhóm, đã chế ra một câu rất buồn cười, chẳng
biết gọi là châm ngôn, danh ngôn, tục ngữ hay thành ngữ nữa:
“Tình bạn có tuổi thọ cao hơn tình yêu, nên
hãy biến...tình yêu thành tình bạn”. Vậy đấy. Đến nỗi cứ lần nào
đọc lại là hai đứa lại bò lăn ra cười vì cái ý nghĩ ngược đời ấy.
- Tới rồi kia kìa –
Tài hích
nhẹ vào tay
Thủy, hất đầu ra
phía cửa
Thủy nhìn ra,
Đức đang bước vào lớp,
và theo sau là...
Hà Khanh. Cả
lớp vỗ tay ầm ầm mặc cho
Đức cứ
im lặng không ý kiến và
Hà Khanh thì cúi đầu bẽn lẽn. Xong. Không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Thế là coi
như mất thằng bạn thân nhất.
***
[img]
[/img]
Những ngày bực mình chuyện của
Đức,
Thủy càng cắm cúi vào học cho quên đi tức giận. Cũng may trời không phụ lòng
người khi mà đội tuyển Toán của
Thủy cho lấy thêm một người so với số lượng ban đầu. Và dĩ nhiên nó được
chọn. Chẳng nói cũng biết, nó vui mừng thế nào. Muốn báo ngay tin này
cho
Đức biết nhưng lại thôi. Ai
bảo nó “trọng sắc khinh bạn”.
Một chiều tháng 4 trong xanh và dịu nhẹ,
rời khỏi lớp học thêm,
Thủy đạp
xe chầm chầm trên đường về, cảm nhận những dư vị còn sót lại của mùa
xuân. Hôm nay
Đức không đi học.
Chẳng hiểu sao dạo này
Đức rất
hay nghỉ học đội tuyển.
Thủy muốn
hỏi, nhưng lại không muốn xuống nước trước. Tại
Đức ấy, suốt ngày cứ bơ nó, làm nó
giận sôi lên. Mấy lần định bắt chuyện với
Đức, nhưng cứ vừa tới nơi là
Đức lại làm lơ. Bực hết chỗ nói.
Đang
nghĩ vu vơ thì
Thủy thấy có ai
đó giống
Hà Khanh, ngồi sau
chiếc xe máy, người cầm lái là một chàng trai khá quen. Nó nhớ ra anh
này đang học trên bọn
Thủy một
khóa, cùng trường và cũng khá tay chơi. Điều đáng nói là
Hà Khanh đang ôm anh kia rất tình cảm.
“Đừng nói đây là lý do Đức nghỉ học đội tuyển mấy tuần nay
nhá”. Gạt bỏ hết cả lòng tự trọng vốn có, cùng với sự quan tâm
đến thằng bạn kìm nén bấy lâu nay,
Thủy
vội đi thẳng đến nhà
Đức mà
không suy nghĩ.
Bấm chuông và chờ đợi. Chưa bao giờ nó thấy
thời gian trôi chậm như lúc này. Đếm từng giây, từng giây. Người mở
cổng là
Đức. Khá ngỡ ngàng khi
thấy
Thủy, phải một lúc sau
Đức mới mở lời được:
- Mày
tới đây làm gì?
- Giỏi đấy. Định lờ tao đến bao giờ? –
Thủy hỏi một cách tức tối
- Cho
đến khi mày học được cách tự chăm sóc bản thân, bớt bất cần đời đi.
- Vậy còn mày? Bỏ học vì thất tình? Có đáng không?
- Mày
nói gì đấy? –
Đức nhíu mày
- Đừng giấu nữa. Tao biết hết rồi, lúc nãy thấy
Hà Khanh ngồi xe đứa khác. Vì thế mà
mày không thèm đi học à?
- Thế mà tao cứ tưởng mày hiểu tao lắm cơ.
Đức ra dắt xe Thủy vào
sân rồi khóa cổng và bước vào nhà. Thủy
đi theo Đức, không hiểu
chuyện gì đang xảy ra. - Cũng phải hai tháng rồi không thèm đến
đây ấy nhỉ? –
Đức đưa cho
Thủy ly nước cam mát lạnh rồi ngồi
xuống sofa.
- Mày cũng có thèm tới nhà tao đâu, ở lớp
còn bơ nhau. Ức muốn chết.
- Thế nên mày mới giận tao và có nhiều lý
do để học hơn, đồ ngốc.
- Ê ê, đừng nói là mày cố ý chọc tức để
làm động lực cho tao nhé!
- Tùy mày nghĩ. Còn chuyện
Hà Khanh, mày nghĩ gì mà tin tao thích
Khanh? Thất vọng về mày quá.
Hôm ấy tao đang đi học thì gặp
Khanh đứng
chờ ai đó đến đón, nhưng trễ giờ, nên tao cho đi nhờ. Đúng lúc thằng
Tài đi qua thấy, và một đồn mười,
mười đồn trăm..., như mày biết đấy.
- Nhưng... Vậy sao
mày lại nghỉ học đội tuyển? Tao cứ tưởng mày thất tình, nên định đến
mắng mày một trận.
Đức nói mà không nhìn vào Thủy:- Ừ,
tao xin rút rồi.
- Mày có bị gì trong đầu không đấy? Sao lại
rút?
- Ờ thì...sẽ trống một chỗ, và người thế
tao sẽ là mày.
- Cái gì? Mày... Vậy suất thêm là...
Thủy tròn mắt, hét
toáng lên. Nó lắp bắp không nói nên lời.
Đức rút để nhường cho
Thủy
ư? Sao nó lại làm vậy chứ? Rõ ràng là
Thủy nghe nói được thêm một suất cơ mà, sao
Đức phải rút? Đầu
Thủy lúc này hỗn độn với vô số câu
hỏi. Nó nhìn
Đức chằm chằm, tìm
kiếm một câu trả lời.
- Ừ, thì tao bảo thầy nói thế, chứ không
đời nào mày chịu. Mày không phải cảm thấy có lỗi đâu. Mày cần nó hơn
tao. Biết đâu mai mốt tao đi du học, cũng chẳng cần gì mấy vụ thi cử học
sinh giỏi ấy đâu mà.
- Nhưng... – Mắt
Thủy lúc này đã rưng rưng
- Cấm mít ướt nha.
Mày mạnh mẽ lắm mà? Sao hôm nay lại thế. Không sao đâu. Tao xin lỗi vì
đã dấu mày mọi chuyện. Chờ nhé, tao lên thay quần áo rồi chở mày đi dạo.
Lâu lắm hai đứa không đi.
Đức đi
qua bẹo vào má
Thủy một cái
trước khi chạy lên cầu thang. Thằng bạn thân của nó, sao lại tốt vậy
chứ. Quá sức tưởng tượng của
Thủy.
Đức thế này làm sao
Thủy không khóc được. Mạnh mẽ, cá
tính, bất cần đời, nhưng
Thủy vẫn
là con gái thôi. Mà đã là con gái thì không thể không rơi nước mắt vì
những quan tâm lo lắng này của thằng bạn. Tự nhiên nó hét vọng lên cầu
thang :
“Tao yêu mày lắm cơ Đức hâm ạ”, rồi cười vang. Trên
kia, thằng bạn cũng bật cười rạng rỡ.
***
- Này, cái
Hồng đến giờ mới chịu khai là mày đưa tiền cho nó mua đồ
ăn sáng cho tao. Giải thích đi!
- Giải thích gì nữa – Thằng bạn quay sang
cười với con bạn - Mày không thấy là sau dạo ấy mày toàn tự dậy sớm ăn
sáng ở nhà rồi mới đến trường à? Tao thừa biết tính mày mà, ngày nào cái
Hồng cũng mua đồ ăn sáng cho
kiểu gì mày chẳng ngại, mà tao thì không thể nhờ bà chằn ấy mãi được,
thế nào cũng lộ. Tốt nhất là để mày tự chăm sóc cho bản thân những ngày
không có tao. Hehe.
- Cảm ơn nhé – Con bạn hạ giọng, nhìn
thằng bạn với vẻ biết ơn.
- ...
- Mà
Đức này, sao mày không đi du học? Gia
đình mày thừa điều kiện cơ mà.
- Thì chờ mày kiếm được học bổng toàn phần
rồi cùng đi chứ sao.
- Nếu tao không kiếm được thì sao?
- Thì tao ở nhà học với mày. Nhà tao một ông anh ở
Mỹ là quá đủ rồi. Tao ở nhà làm đứa
con hiếu thảo.
- Nhưng tao muốn đi mày ạ. Phải học giỏi,
kiếm nhiều tiền để mẹ tao đỡ vất vả.
- Thế thì gắng mà
học đi, đồ ngốc!
- Ừ. Biết rồi. Nhưng mà này, sao tao và mày
không yêu nhau nhỉ?
- Hâm à?
“Tình
bạn có tuổi thọ cao hơn tình yêu nên..."- Biết
rồi,
“hãy biến tình yêu thành tình
bạn” chứ gì?
Tiếng cười của đôi bạn thân vang lên, giòn
tan dưới gốc cây phượng già bên góc trường.
Trời
cao và trong xanh.
Nắng lên rồi.
Luồn lách qua
những tán cây, khẽ nhảy nhót trên vai họ.
Đâu cứ phải là
yêu!
Khuôn mặt của họ lúc này, vui vẻ, hạnh
phúc, không sầu lo, không trăn trở về bất kì điều gì trong cuộc sống...
Bởi họ biết, bên cạnh mình luôn có một người bạn. Đủ tin tưởng
để chia sẻ, đủ sáng suốt để dẫn đường, đủ vững chắc để dựa dẫm, và đủ
chân thành để có thể cùng nhau đi suốt quãng đường tương lai.
nghe nói truyện hay nên post lại cho mấy bạn đọc, công sức chỉnh sửa từng chữ một mà lại ra vậy đấy, mấy bạn thông cảm