Cầm ly rượu trên tay, cứ muốn ném nỗi buồn xuống đáy ly rượu... chôn nó xuống... nỗi buồn, nỗi đau hoà tan trong rượu... Cứ ngỡ quên được, nhưng vừa khi chạm đáy cốc, nỗi buồn lại trào lên,... nghẹn đắng nơi cuống họng.


"Nhặt chút hạnh phúc đáy cốc rượu..."?????



Anh chỉ có thể ném bản thân xuống đáy li rượu chứ chẳng thể ném nổi nỗi buồn...

Một lúc nào đó... rượu làm ta man dại.. để quên đi, để tự cho bản thân trôi đi...


Này thì nỗi buồn.

Này thì thất vọng.

Này thì...



ô...,... quên mất... quên hết... quên đi...


"Anh sẽ mượn rượu, để nói những tiếng thật lòng..."
Người ta nói rượu đắng lắm... sai rồi... rượu có đắng đâu.. còn nhiều thứ đắng cay hơn rượu...

Người ta nói rằng uống rượu sẽ say... Sai rồi... còn nhiều thứ khiến ta say hơn rượu...

Người ta nói rằng rượu sẽ làm ta quên... Sai rồi.. quên được khi chạm lòng vào rượu... đến khi thở hắt ra tất cả lại tràn về, bủa vây,...



Đừng nào!

Rượu đưa ta vào cái ảo, để quên đi cái thực, để có thể cười, cười cho đến khi máu tuôn từ mắt và nước mắt xối ra từ tim...

Mọi thứ chìm dần, xa ... xa lắm... chẳng còn đủ tỉnh táo để nhớ... không phải bởi say... chỉ đơn thuần là man dại..


Rượu à... hãy để rượu ru anh ngủ...

Không khóc... ko khóc được... ko phải vì cạn khô nước mắt.. ko phải.. chỉ bởi vì chai lạnh hết rồi... và rượu ru nước mắt.



Cười!

Ah ha ha ha...

Say rồi...


Uống rượu vào... sáng mắt ra, để nhận thấy cái bao quanh ta là bóng tối, để nhận thấy cái gì thuộc về nỗi đau đều là thật...


Này... Say rồi... Chẳng cần rượu... Vẫn cứ say...

Say nỗi đau...