đôi khi bạn thấy cuộc sống là quá sức? bạn cảm thấy đau khổ? buồn vì
dường như bạn mất đi một thứ gì đó mà bạn không thể tìm lại được? khi đó
bạn thấy cuộc sống là vô nghĩa? chẳng có ai cần bạn cả? không ai hiểu
được bạn cả? và quan trọng hơn bạn thây cuộc sống chẳng ra sao cả?
không sao đó là bình thường thôi mà. bạn cứ buồn tẹo không sao thi
thoảng thì cũng phải biết được vị đắng của cuộc sống như thế bạn mới
trưởng thành nên! đúng không?
quan trong là bạn [phải biết dừng nối buồn lại khi nào. hãy cất kỹ nỗi
buồn đó và tiếp tục chiến đấu với cuộc sống ở hiện tại phũ phàng mà bạn
đang có. đừng buồn nhiều về quá khứ cũng đừng nghĩ nhiều cho tương lai
hãy trân trọng những phút giây bạn có hôm nay để ngày mai nhìn lại bạn
không phải hối tiếc diêu gì?dù cho hiện tại bạn đang không có gì cả:
tiền tài.danh vọng, tình yêu
hãy mỉm cười với bao chuyện đời hãy cho đi nhiều hơn khi nhận lại như vậy bạn sẽ thấy mình có ỹ nghĩa biết bao
đôi khi con người ta cần dừng lại ...dừng lại để rồi bước nhanh hơn
đôi khi con người ta cần cho đi cần cho đi để rồi có nhiều hơn
đôi khi con người ta cần khóc khóc thầt lớn đẻ rồi cười thật to
đôi khi con người ta cần ngồi một mình một mình để biết có nhau quan trong như thế nào
khi bạn khóc vì nhìn thấy một nụ cười, khi bạn cười vì thấy ai đó khóc là khi hạnh phúc trong bạn vỡ òa, niềm vui, nỗi buồn, nụ cười hay giọt nước mắt luôn đi kèm với nhau trong cuộc sống, vì vậy hãy trân trọng những gì mình đang có, dù không biết tương lai sẽ thế nào nên hãy sống sao cho đáng sống, đừng vì một nỗi buồn mà khiến bạn xa rời cuộc sống
cuộc sống chỉ hoàn hảo khi ta chấp nhận nó là không hoàn hảo
Có:
Đôi khi ta phải ngoảnh lại phía sau để nhìn thấy mình lúc hiện tại
Đôi khi phải biết dừng lại để thấy rằng mình có thể bước đi
Đôi khi phải biết nói không để thấy mình vẫn còn biết từ chối
Đôi khi phải biết giận dỗi để thấy mình vẫn được quan tâm
Đôi khi phải biết khóc để thấy mình vẫn còn cứng cỏi
Đôi khi phải tức giận vì cuộc đời đâu chỉ có niềm vui
Và hãy nhắm mắt ngủ thật sâu để cho bản thân mình một khoảng lặng...